Trong bữa ăn uống, cô ngồi cạnh chồng mình. Im lặng nghe anh nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè nhưng vẫn ko quên gắp đồ ăn vào bát cô. Bạn anh ngồi phía đối diện nốc hết ly rượu, bắt đầu đổi chủ đề. "Con người yêu của tao suốt ngày giận dỗi, hơi một tí là cau có phàn nàn. Đàn ông là phải đi đêm, lâu lâu có một vài lần tình một đêm nhưng ko dây dưa lằng nhằng là được đúng ko? Thế mà nó ko hiểu chuyện, phát hiện là lồng lộn lên như con chó điên". Mấy ông bạn xung quanh vào hùa nói theo "Thế bỏ nó đi". "Đàn bà ko hiểu chuyện chỉ dễ mất chồng". "Nghĩ tao cũng thấy mệt thay". Chồng cô ko nói theo, chỉ nhìn cô cười.
Cô cầm ly rượu còn nguyên từ đầu buổi ở trước mặt nâng lên "Em mời anh một ly" trong sự bất ngờ của mọi người. Người đàn ông vừa rồi cạn ly cùng cô.
Men cay lăn qua yết hầu. Cô nhìn trực diện vào mắt anh ta, từ từ nói "Em nói anh nghe này. Nếu như đàn bà ở bên anh vì tiền, vì vật chất, anh cứ đáp ứng đủ những gì họ đòi hỏi, họ sẽ ko phàn nàn hay làm loạn khi biết anh qua đêm ko về. Còn nếu như đàn bà ở cạnh anh ko màng lợi danh, ko vì vật chất, anh chỉ cần cho họ đủ yêu thương và bao dung, họ sẽ dịu dàng và hiểu chuyện, và hiển nhiên ngay cả nếu anh ko có tiền, họ cũng ko để tâm anh hiểu ko? Còn nếu anh đã ko có tiền, mà cả tình yêu anh cũng ko có khả năng có mà đòi hỏi người phụ nữ phải bao che khuyết điểm của anh, chấp nhận thói đàng điếm chơi bời và những thú vui rẻ tiền của anh thì anh ạ, anh nói đúng rồi đấy. Thứ anh cần chính là một con chó điên".
Nói xong cô quay sang nhìn chồng mình, vẻ mặt vô tội. "Chết rồi, hôm nay em nói hơi nhiều rồi". Anh nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, cười nuông chiều, nói khẽ vào tai cô "Không sao, em nói đúng lắm. Vợ yêu!"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét