Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay mờ xa mời gọi! Màu sương thương nhớ, bày sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời....
Càng già, lại tự nhiên càng nhiều nỗi lòng khắc khoải quá khứ yên bình quê hương, càng nhớ da diết cảm giác thời khắc yên bình mà chốn đô thị phồn hoa không có.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét