NHẠC SỸ TRẦN TRUNG CÓ CHUYỆN RỒI.
Một thằng bạn tốt gặp tôi khi vào phòng Karaoke ngồi, các em tiếp viên váy ngắn chân dài loáng thoáng ra vào chuẩn bị "chiến" thì thằng bạn ghé tai thì thầm "Nhạc sỹ Trần Trung có vấn đề rồi?"
-Gì đó?.
Tôi kinh ngạc.
Tiếng thì thầm khẽ hơn: Lát nữa ông biết!.
.
Hắn cầm cái điều khiển, bấm loáy nhoáy sáu chữ số.
Bài hát được chọn là bài "Đêm Trường sơn nhớ bác".
.
Anh chị em hát rất đúng tông, hào hùng, vui vẻ.
Khi những người khác mải hát tiếp, hắn thì thầm "Ông thấy gì không?"
-Không!. Tôi đáp.
-Ông xoàng thật, có mấy lần điệp khúc "Bác như đã đến nơi này…" mà ông không thấy à?.
-Có nghe, thì sao?.
-Đó…đó…Trần Trung dám viết "Bác như đã đến nơi này"… chết chứ còn gì nữa. Hắn dám nghi "ông cụ" đến chỗ thơm phức, nõn nà này… thật là mất…lập trường!.
Một thằng bạn tốt gặp tôi khi vào phòng Karaoke ngồi, các em tiếp viên váy ngắn chân dài loáng thoáng ra vào chuẩn bị "chiến" thì thằng bạn ghé tai thì thầm "Nhạc sỹ Trần Trung có vấn đề rồi?"
-Gì đó?.
Tôi kinh ngạc.
Tiếng thì thầm khẽ hơn: Lát nữa ông biết!.
.
Hắn cầm cái điều khiển, bấm loáy nhoáy sáu chữ số.
Bài hát được chọn là bài "Đêm Trường sơn nhớ bác".
.
Anh chị em hát rất đúng tông, hào hùng, vui vẻ.
Khi những người khác mải hát tiếp, hắn thì thầm "Ông thấy gì không?"
-Không!. Tôi đáp.
-Ông xoàng thật, có mấy lần điệp khúc "Bác như đã đến nơi này…" mà ông không thấy à?.
-Có nghe, thì sao?.
-Đó…đó…Trần Trung dám viết "Bác như đã đến nơi này"… chết chứ còn gì nữa. Hắn dám nghi "ông cụ" đến chỗ thơm phức, nõn nà này… thật là mất…lập trường!.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét